Khi cô ả nhân viên vừa nghe xong những lời này mới chợt tỉnh ngộ được, hóa ra người đàn ông này chính là một ông chủ lớn và rất có tiềm năng, cô ta liền chỉ trong chớp mắt thay đổi thái độ khác hoàn toàn với ban nãy.
Hạ Khuynh cũng không thèm để ý đến, chỉ nhìn Phó Tự Hỉ rồi ngoắc ngoắc ra lệnh "Em lại đây cho tôi".
Phó Tự Hỉ thì thầm biết chính bản thân đã gây ra họa lớn rồi, vừa thẹn vừa sợ, thất tha thất thểu từ từ đi đến trước mặt hắn.
Hắn tự nhiên cầm tay cô, nhìn xuống đôi chân nhỏ nhắc trắng noãn mang đôi giày thủy tinh xinh đẹp kia, hỏi: "Em thích đôi này à?"
Cô gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu.
Hắn mới nắm cánh tay cô kéo xuống, thì thầm vào tai: "Rốt cuộc là thích hay không?"
Luồng khí nóng bỏng chợt phả vào tai làm cô có cảm giác ngứa ngáy, cô ấp úng giải thích: "Đôi giày này rất là rất là đắt tiền đó nha…"
Rồi lại lấy hết can đảm nhìn vào mắt Hạ Khuynh nói tiếp: "Tôi…mua đôi giày đó tốn tiền nhiều lắm…thôi…không mua nữa đâu…" Bởi vì cô nghĩ ra được nhiều vấn đề lắm, vừa sợ làm phiền đến hắn, vừa sợ hắn lại lên cơn nổi giận với cô nữa.
Hạ Khuynh làm như không nghe, chỉ quay sang nói với ả nhân viên: "Gọi quản lý của các người ra đây cho tôi"
Ả nhân viên mặt mũi hóa trắng bệch, thật sự là hối hận chết đi được, rõ ràng là cô gái nhỏ đó nói không có khả năng mua được đôi giày, gì chứ? Đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-nhien-tu-hi/2260612/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.