“Công tử làm sao chết được chứ? Nói dối, gạt người, gạt người!!!” – Trương Tẫn Nhai tay đấm chân đá mấy người thị vệ, đôi mắt tiểu tử đỏ ngầu, hệt như một con cọp nhỏ giương nanh múa vuốt.
Trương Tẫn Nhai dù sao cũng là trẻ con, tuổi nhỏ chẳng có bao nhiêu sức lực, đối với những thị vệ thân cường thể tráng mà nói, chịu mấy cú đấm đá cũng không cảm thấy đau đớn gì. Chỉ là lo sợ cậu nhỏ sẽ đánh thức Phương tiểu hầu gia còn đang mê man chưa tỉnh trong phòng, bọn họ bất đắc dĩ phải kẹp nách tiểu tử lôi ra ngoài.
“Thả ta ra! Thả ta ra! Đám thối tha này! Công tử… Huhuhuhu… Công tử… Ta phải báo thù thay công tử! Là ai đã hại công tử! Là ai hại người!? Huhuhu…”
Là ai đã hại người?
Là ai đã hại Khuynh Vũ?
Ở trên giường, Phương Quân Càn nhíu chặt hai mắt lại.
Đôi mi run rẩy bần thần, hai bàn tay bóp chặt, móng tay bấu vào da thịt rát buốt, từ lòng bàn tay, máu tươi rỉ xuống thành dòng.
Những người thân thiết nhất trên đời lần lượt bị hãm hại đến chết, trần gian quạnh quẽ cô liêu, ta chỉ còn mình y bầu bạn!
Vì Đại Khánh, y đã lao tâm khổ tứ, dốc hết tâm can, vắt kiệt sức mình, ngươi lại lấy oán trả ơn!
Phương Quân Càn này chỉ còn lại mình y bồi bạn bên đời mà thôi!
Vậy mà ngươi nhẫn tâm cướp đi người gần gũi yêu thương nhất của ta ư?
Đã vậy…
Ta muốn ngươi – Muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!
Phương, Gia, Duệ!
Khi Cao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-tan-thien-ha-loan-the-phon-hoa/1653147/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.