Khóe miệng gợi lên một nụ cười, Lãnh Nguyệt Tâm thản nhiên nói: “Dân nữ tiếp chỉ.”
“Hảo.” Thái giám đem thánh chỉ đặt trong tay Lãnh Nguyệt Tâm, sau đó liền cáo từ cùng Thái Hậu và Từ Quý Phi.
Nhìn thánh chỉ trong tay, Lãnh Nguyệt Tâm cất nó vào trong người, mặc kệ nói như thế nào, không có cái hôn ước kia, nàng cũng nhẹ nhàng hơn!
“Nguyệt Nhi, lại đây.” Thái Hậu hướng Lãnh Nguyệt Tâm vẫy vẫy tay.
Lãnh Nguyệt Tâm thấy vậy, chậm rãi đi qua, đến trước mặt Thái Hậu ngừng lại.
“Nguyệt Nhi, ngươi không cần lo lắng, nửa tháng sau chính là bách hoa yến, đến lúc đó những con cháu thế gia đều sẽ tiến cung, ngươi nếu thích ai, liền nói cho ai gia, ai gia vì ngươi tứ hôn.”
Lãnh Nguyệt Tâm cười cười, bên trong đôi mắt lại không có chút ý cười.
“Thái Hậu, nếu Nguyệt Nhi thật sự coi trọng ai, liền sẽ nói cho Thái hậu người nha.”
Thái Hậu nghe vậy, liền vui mừng gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, nửa tháng này ngươi liền ở trong cung luôn đi.”
Liền ngay thời điểm Lãnh Nguyệt Tâm chuẩn bị mở miệng nói không thể lưu lại, Thái Hậu lầm bầm nói: “Ai gia mấy ngày nay thân thể ngày càng yếu dần, có ngươi bầu bạn cũng thật tốt.”
Trong trí nhớ của nàng, Thái Hậu thật sự đối tốt với nguyên chủ, nghĩ nghĩ, liền nói: “Hảo.”
Từ Quý Phi thấy vậy, cười lạnh không thôi, một nữ tử bị từ hôn, còn có ai muốn cưới nàng nữa đây?
“Được rồi, Nguyệt Nhi, ngươi lui xuống trước đi, ai gia đã sai Thu Nhi chuẩn bị phòng cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-thanh-ngu-thu-su/506594/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.