. . .Up muộn
Lộng Nguyệt tựa hồ có chút buồn chán, hắn kéo tử bào ngồi xuống, tư thái biếng nhác ma dã, tử mâu yêu dị tản ra phong tình câu hồn, lại ẩn ẩn hàn ý.
“Nhược Hề công tử, bổn tọa chưa từng thấy qua người giống như ngươi, trên đời này còn chưa có ai dám cự tuyệt Lộng Nguyệt ta!”
Tú bà cười làm lành nói, “Giáo chủ bớt giận, lão mụ tử ta đây để Nhược Hề hảo hảo hầu hạ giáo chủ. . .”
Cô Tuyết cũng cảm thấy mệt mỏi, xoay người ngồi xuống, tao nhã nhấc chân, thập phần nhàn hạ phẩm thanh trà, dung tư tuyệt diễm cao quý.
“Lão bản nương, ngươi không nhìn bản cung sao? Kết cục của việc đắc tội Hách Liên Cô Tuyết ta, ngươi không biết?”
Tú bà sợ tới mức cả người giật mình run rẩy, xoay người cung kính nói: “Hách Liên cung chủ, ta, ta đây liền. . .”
“Đừng có không biết tốt xấu nga.” Giọng nói biếng nhác ma mị ẩn chứa khí phách không cho phép kháng cự.
“Nhật Nguyệt giáo chủ, Hách Liên cung chủ.” Nhược Hề cung kính hạ thấp người, tựa hồ cũng không xúc động, thản nhiên nói: “Ta vẫn có một tâm nguyện chưa thực hiện, nhị vị chủ thượng nếu ai có thể giúp ta thỏa mãn tâm nguyện này, ta không cần ngân lượng cũng sẽ theo hắn đi.”
Chúng nhân sôi trào, khóe môi Lộng Nguyệt khẽ nhếch, tử mâu lấp lóe quang mang khiến người ta không cách nào nắm bắt: “Nói nghe một chút.”
“Nhược Hề muốn tìm một người.”
Cô Tuyết đặt tách trà xuống, ngón tay thon dài vuốt ve viền tách, hồng mâu nhướn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-the-thien-ha-duy-song/2420874/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.