Tô Mặc Nhi nghỉ ngơi ở trong lều đợi Thiên Chi nấu xong cháo, nàng chỉ ăn qua loa vài miếng, cũng không có khẩu vị.
Hai người ở dưới vách núi khổ sở tìm kiếm một ngày, nhưng cũng không tìm thấy nửa điểm dấu vết Phong Đạc rơi xuống.
Tâm Tô Mặc Nhi có chút lạnh xuống.
Qua nhiều ngày như vậy, Phong Đạc vẫn còn tại sao lại tìm đến nàng, hoặc là báo chút tin cho nàng?
Thiên Chi vận dụng năng lực của hắn, thậm chí còn gọi ra vài con tiểu hồ ly giúp đỡ, đều không có kết quả.
‘Chủ nhân, hay là lúc trước hắn được người cứu đi, cho nên mới……” Thiên Chi trấn an nói, “Hay là chúng ta về cốc tìm ông lão kia, hắn có năng lực hơn ta, chắc chắn có thể tìm ra tung tích của Phong Đạc.”
Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn vách núi cao trăm trượng, trong đầu bỗng lóe lên bóng dáng ngày ấy ở Mộ Lạc thành.
“Chúng ta về Mộ Lạc thành.”
“Chủ nhân?” Thiên Chi không rõ.
“Đi thôi, ngươi còn muốn ở nơi này ngủ một đêm sao?”
Vừa vặn về Mộ Lạc thành, có thể hỏi thăm chút tin tức của Vân Phàm và Nguyệt Bích..
Cũng không biết Phong Mục có tin tưởng lời của nàng hay không.
Người kia, phỏng chừng thời điểm các nàng rời khỏi Đế Đô cũng đã phái người ở trong bóng tối đi theo các nàng rồi?
Trong vương phủ, tuyệt đối có gian tế, chỉ là các nàng còn chưa biết đó là ai?
Tô Mặc Nhi đột nhiên nói, “Thiên Chi, ngươi biết dịch dung sao?”
“Dịch dung? Chủ nhân muốn dịch dung?” Thiên Chi hỏi.
“Ân.”Nàng nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1603047/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.