Có lẽ, khi nàng tìm được ngọc bội kia, có thể trở về nữa cũng nói không chừng...
Tô Mặc Nhi cùng Nguyệt Bích ở bờ sông bươm bướm đợi hai canh giờ.
Cho đến khi Phong Đạc tự mình đến tìm nàng, nàng mới phát hiện ra sắc trời đã không còn sớm.
Phong Đạc kỳ thật nửa canh giờ trước đã tới, nhìn thấy nàng một thân một mình ngồi ở chỗ kia, không biết tại sao dưới đáy lòng đột nhiên liền dâng lên chút ít thương tiếc.
Bóng lưng của nàng thoạt nhìn rất cô đơn, lộ ra sự cô độc cùng một loại đau thương khó tả. Làm cho người khác rất muốn ôm nàng vào lòng, mà hảo hảo thương yêu.
Nàng ngồi ở chỗ kia xem nước sông, hắn liền đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng nàng.
Ánh chiều tà của trời chiề hắt vào, nước sông cũng dính một màu hồng nồng nặc, hợp với cỏ thơm bên bờ, phảng phất như đang đưa người vào trong biển hoa vô tận.
Hắn nghe Niếp Nghị nói chuyện xảy ra trong tiệm cầm đồ, hắn không nghĩ tới nàng lại sẽ lại có phản ứng lớn như vậy, nàng thật sự không thể chờ đợi được như vậy mà muốn rời khỏi bên cạnh hắn sao?
Phong Đạc chậm rãi đi đến bên người Tô Mặc Nhi, Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, giọng nói thản nhiên, "Ngươi không cần tự mình tới tìm ta, ta sẽ không trốn ."
"Uh, bản vương biết rõ." Phong Đạc dừng một chút, đạo, “Về phủ đi."
Tô Mặc Nhi thanh thiển cười một tiếng, "Hảo."
Phong Đạc thấy khổ sở bị nàng giấu dưới đáy mắt, trong lòng có chút khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1603392/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.