Trái tim đau nhói khiến hắn tỉnh lại, chẳng qua sau khi tỉnh táo lại, trong đôi mắt vẩn đục đau thương lại có thêm mấy phần vui mừng, hắn lập tức sờ tới bút trên thư án, vừa muốn vẽ, lại phát hiện mực trên bút đã khô, trong nghiên cũng đã không còn mực.
Thân ảnh trong đầu dần dần biến mất, chỉ chốc lát sau, hắn lại một lần nữa quên tất cả.
Hàng lông mày già nua khó nén vẻ mất mát, Hộ quốc tướng quân làm thiên hạ kính sợ lúc này lại lộ ra nét mặt giống như đứa trẻ bất lực.
Một tiếng thở dài, hắn vô lực dựa vào ghế thái sư. Tối hôm qua, bất tri bất giác lại ngủ quên trên thư án, Vân Thịnh cười khổ, thật là càng già càng vô dụng. Vừa nhìn lên, trong lúc lơ đảng, ánh mặt trời chiếu vào mắt, cô gái trước thư án vẫn đứng yên như cũ, nàng cúi thấp đầu, đôi mắt khép hờ, một bộ áo đỏ, tựa như khuôn mặt lúc khép hờ mắt của Khuynh Thế trong mộng, trong chớp mắt Vân Thịnh ngẩn ngơ.
Không biết sao đi tới trước người cô gái, hắn đưa bàn tay già nua, phảng phất xuyên qua thời gian, một lần nữa chạm đến khuôn mặt xinh đẹp của nàng, đẹp đến nỗi khiến hắn không dám nhìn lâu:“Khuynh Thế.” Một cái tên đơn giản, lại khiến hắn nhịn không được vành mắt bắt đầu ướt át, cô gái trong trí nhớ giương mắt nhìn hắn:“Vân Thịnh, ngươi thích ta sao.”
Phải, ta thích nàng.
Nhưng lời này, hắn vĩnh viễn không nói ra miệng, nàng cũng không thể nghe thấy nữa.
Khanh Thời nhướng mày, chậm rãi mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuynh-the/607996/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.