Mùa hè hàng năm, thành Ronage, kinh đô đế quốc Menied đều là nơi đãi vàng, đãi vô số tiền vàng do sóng người cuồn cuộn không ngừng mang tới.
Hôm nay sóng người trên đường vẫn cuồn cuộn như cũ, khách sạn nhà trọ vẫn chật ních như cũ, nhưng lại không còn bầu không khí hưng thịnh ồn ào của ngày hôm qua. Hầu bàn trong quán rượu không còn lớn tiếng mời chào khách, nụ cười thể hiện sự nhiệt tình hiếu khách của bọn họ trước đây cũng đã thu lại rất nhiều. Đám con cháu quý tộc ngang ngược trên đường cũng trở nên im hơi lặng tiếng như một kì tích, khiến cho đám côn đồ bò từ khu dân nghèo ra lại lần nữa ngẩng đầu ưỡn ngực đi lại trên đường cái, nhưng chúng không hề gây chuyện như trước, nếu như không mặc những bọ quần áo rách rưới đó trên người thì biểu hiện ngoan ngoãn của bọn chúng đủ để so sánh với một quý ông có tu dưỡng.
Ngay cả con phố hoa sơn trà của đám kỹ nữ cũng không còn tiếng kêu duyên dáng mọi ngày, đám kỹ nữ đều đứng ngoài cửa kỹ viện, dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn, giống như một đám thục nữ đợi người đến lấy về nhà.
Tất cả mọi người ở kinh đô đều bị đám mây đen nặng nề trên đỉnh đầu ép đến ngạt thở, cảm xúc trong lòng bọn họ thay đổi từ hào hứng đến sợ hãi, sau đó lại đến cam chịu, nhưng không có ai muốn vùng vẫy, vùng vẫy rời khỏi kinh đô làm người ta ngạt thở. Bởi vì bọn họ đều muốn nhìn xem khi nào đám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ki-si-thu-chin/1554902/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.