Hai chiếc đầu tóc tơ lù xù nho nhỏ dán sát lên mặt kiếng cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh tuyết bay đầy trời. Đây là lần đầu tiên hai bé thấy tuyết. Nhìn thấy có một bông tuyết thật lớn rớt lên trên mặt kiếng, lập tức há to miệng phát ra tiếng kinh ngạc tò mò lạ lẫm.
Từ trên cầu thang, Nghiêm Tư Vinh bước xuống, nhìn thấy dáng vẻ hai đứa nhỏ vẫn còn đang chụm đầu dán cả người dính lên trên mặt kiếng cửa sổ ngắm tuyết làm y không khỏi buồn cười.
- Tiểu Sâm, đừng xem nữa, dẫn em trai lại đây, coi chừng bị bắt cóc đó nha.
Bé có vóc dáng nhìn lớn hơn một chút, nghe thấy cha mình kêu, ngay tức khắc đôi mắt bừng sáng lên, kéo lấy em trai cũng mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu gấu con, nhảy nhót chạy rần rần, vội nhào vào trong lòng ngực ba nhỏ của mình.
- Ba ba! Tuyết! Sâm Sâm muốn chơi!
- Muốn chơi! Muốn chơi!
Hai bé con chớp chớp hàng lông mi, mở to mắt tròn xoe nhìn chăm chú vào y, biểu đạt khát vọng của mình.
Nghiêm Tư Vinh bị vẻ đáng yêu của hai bé con đánh trúng tim đến run rẩy cả lên, nhưng nhớ đến hai bé con mới vừa bị cảm mới hết, rốt cuộc y vẫn giữ vững lý trí dỗ dành:
- Bé cưng đợi chút nữa, ba ba ra ngoài xúc tuyết vào cho con chơi nha.
Ở phòng bếp, Cố Thận Hành đang bận nấu cơm vừa nghe thấy liền rất không vui, sao lại có thể để cho vợ mình đi ra cửa giữa trời tuyết như này được chứ liền lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ki-su-nghiep-quat-cua-cong-can-ba/93933/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.