Tiếp nhận khối Rubik, Hứa Tinh Không giương mắt cười tủm tỉm nhìn Hoài Kinh.Đôi mắt cô gái cười như vành trăng non, con ngươi đen như mực long lanh ánh sáng, chứa đầy nét vui vẻ.Cúi đầu nhìn, Hoài Kinh ý cười gia tăng, trầm giọng hỏi, "Vui đến thế?"Khối rubik trêи tay còn chút độ ấm từ bàn tay người đàn ông, Hứa Tinh Không lung lay nó một cái, nhẹ nhàng lên tiếng."Phải.""Có muốn vui vẻ hơn?" Hoài Kinh đuôi lông mày hơi chọn, rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không hỏi."A?" Hứa Tinh Không bị anh hỏi đến ngây ngốc, không biết anh muốn làm cái gì, nhưng không ai cự tuyệt vui vẻ.
Cô ánh mắt vừa động, giương mắt nghi hoặc mà cười, nói: "Muốn, như thế nào mới......"Cô chưa nói xong, anh đã cúi người, đôi tay đặt ở eo cô.
Hứa Tinh Không kinh ngạc, Hoài Kinh tay dùng một chút lực, trực tiếp ôm Hứa Tinh Không từ ghế lên, hai chân cô đong đưa khỏi mặt đất.Cô không nghĩ tới bị ôm như vậy, trong lòng hoảng hốt, đôi tay khẩn trương nắm bờ vai Hoài Kinh, đôi mắt hơi hoảng loạn nhìn anh.Hoài Kinh cười, một tay nâng cặp ʍôиɠ một tay nâng chân cô lên, gác lên eo mình.
Hai chân Hứa Tinh Không câu lấy eo Hoài Kinh, bị tay Hoài Kinh nâng ʍôиɠ lên, ổn định thân thể.Hoài Kinh quá cao, ôm cô như vậy, Hứa Tinh Không vẫn chưa cao bằng anh.
Đôi tay cô đỡ bả vai Hoài Kinh, nhìn ra đằng sau anh, đột nhiên cô như bay lên không trung làm cô có chút choáng váng.
Hứa Tinh Không hai tay choàng qua cổ anh, ngoan ngoãn nằm trêи vai Hoài Kinh."Sợ hãi?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-che-la-khong-the/68548/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.