Hứa Tinh Không ra khỏi ga xe lửa Hoài Thành vào lúc hai giờ chiều, em trai Hứa Tinh Viễn đã đứng trước cửa chờ cô. Hoài Thành là một thành phố nhỏ nên xe cộ không được trật tự, giữa một đống xe đậu hỗn loạn, Hứa Tinh Viễn cười gọi Hứa Tinh Không một tiếng.
“Chị.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hứa Tinh Không liền mỉm cười rồi quay đầu nhìn sang, Hứa Tinh Viễn đứng trước một chiếc màu Polo trắng thông thường, vẫy tay với cô.
Năm nay cô 28 tuổi, Hứa Tinh Viễn nhỏ hơn cô năm tuổi, năm nay 23. Dáng vẻ của hai chị em họ cũng không tệ, Hứa Tinh Viễn rất trắng, không cao không thấp, đứng dưới ánh mặt trời nhìn như một thiếu niên Nhật Bản đẹp trai.
Lúc cậu cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, mắt trái sáng trong, nhưng mắt phải lại không ánh sáng.
Hứa Tinh Viễn có tật, một con mắt của cậu đã hỏng.
Hứa Tinh Không mỉm cười đi tới, nhìn ngắm em trai mình. Hoài Thành gần với phía nam hơn Hạ Thành, khí hậu cũng nóng hơn. Hứa Tinh Viễn chỉ mặc một bộ đồ thể thao, quần áo trên người còn dính chút dầu nhớt.
Hứa Tinh Viễn chỉ học tới phổ thông, sau khi tốt nghiệp năm nhất trung học thì học ở trường kỹ thuật, hiện tại đang làm việc ở một trung tâm sửa chữa ô tô.
Thấy chị gái đến, Hứa Tinh Viễn liền nhận lấy rương hành lý trong tay cô. Hứa Tinh Không mở cửa xe, sau khi thấy cậu bỏ hành lý vào cốp sau thì cười nói: “Đẹp trai lên rồi.”
Hứa Tinh Viễn cũng giống chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-che-la-khong-the/68584/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.