Chân Thiển Thanh bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng hai ngày là có thể tự nhiên vận động. Giản Già mấy ngày nay trở về có vẻ trễ, bệnh nhân ở Hồi Xuân Đường ngày càng nhiều hơn. Hơn nữa lúc trước khi nàng xin phép cũng đã cùng lão bản có ước định muốn nàng kèo dài thời gian xem bệnh, nên mặc dù nàng lo lắng cho chân của Thiển Thanh đang bị thương chưa lành, nhưng Giản Già cũng không có biện pháp.
Trong phòng ấm áp, Thiển Thanh luôn luôn sợ lạnh đang ngồi ở mép giường giúp Giản Già sửa quần áo. Sau đó chợt nghe bên ngoài một trận huyên náo, có tiếng hỗn loạn, tiếng nữ nhân rống giận. Thiển Thanh run run, kim lập tức liền đâm vào tay.
Hắn có chút tò mò đi xuống giường đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài xem. Phía trước sân một đám người vây quanh, một nam tử rủ rượi trên mặt tuyết. Gương mặt quen thuộc làm cho Thiển Thanh hít một hơi, vội vàng chạy ra ngoài.
Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ liên tục không ngớt, nữ nhân luôn luôn đôn hậu thành thật bình thường lại như phát điên, trên mặt vặn vẹo đáng sợ, hai mắt đỏ bừng, nắm tóc của Triệu Thải kéo đi về phía trước, miệng ác độc mắng chửi “Ngươi kẻ tiện nhân này…… không biết liêm sỉ! Xem ta có đánh chết ngươi không!”
Triệu Thải cả khuôn mặt cơ hồ chôn trong truyết cũng không rên một tiếng, tùy ý thê chủ đánh chửi.Nhưng Thiển Thanh biết, trong ánh mắt kia, nhất định là tuyệt vọng không thể nói ra.
“Ngươi nói coi, lão Tiền cũng là một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-gia-khuc/267260/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.