Trước khi tiến vào trấn nhỏ biên thùy, trên đường đi qua một nhà trọ lẻ loi, bên ngoài treo biển bán rượu cũ kỹ nhiều nếp nhăn. Trần Bình An lắc lư bầu rượu một chút, quyết định tới đó mua thêm môt ít rượu. Hắn có thể uống ra được rượu ngon hay dở. Rượu vong ưu của đất lành Hoàng Lương, rượu nguyên chất của đảo Quế Hoa, hắn đều đã uống qua, rượu của quán rượu ven đường càng mua không ít, cho nên cũng không yêu cầu nhiều lắm.
Ngoài nhà trọ có một con chó bản địa gầy như que củi đang nằm phơi nắng. Nhìn thấy ba người Trần Bình An phía xa, nó liền đứng lên, dáng vẻ hung dữ sủa lớn.
Đây là đạo đãi khách kiểu gì?
Một thanh niên đi cà nhắc xách dao chạy ra, dùng mũi dao chỉ vào con chó kia, hùng hổ nói:
- Còn sủa nữa, ta sẽ lấy đầu chó của ngươi!
Con chó liền ủ rũ nằm xuống.
Thiếu niên cà nhắc ngẩng đầu nhìn ba vị khách hiếm thấy, vội vàng giấu dao sau lưng, cười nói:
- Quan khách đừng sợ. Nơi này của chúng ta không phải là hắc đi.ếm, bảo đảm trong sạch buôn bán đàng hoàng.
Dường như lo lắng khách quay đầu bỏ chạy, hắn liền ra tay trước, nhìn vào trong sảnh chính hô lớn:
- Cô chủ, khách đến rồi, mau lau bàn cho sạch. Có công tử anh tuấn mà cô thích nhất đấy, còn là người đọc sách nữa.
Sau đó hắn lại vội vàng quay đầu, khom người đưa tay:
- Mời các quan khách vào trong ngồi. Nơi này của chúng ta có rượu mơ ủ bằng phương pháp tổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-lai/311609/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.