Trần Bình An nhìn về hướng Thập Vạn Đại Sơn, mảnh núi sông cát cứ giống như bị lão mù cắt một đao từ Man Hoang Thiên Hạ, phía trên đại địa kim quang mông lung, đó là kim giáp khôi lỗi phụ trách dời núi chiếu rọi, chỗ cao lại có thu vân như ngọn núi lên, tan chảy đầy Thái Hư.
Trần Bình An nhớ tới năm đó tranh giành ở Ngẫu Hoa phúc địa, vô cùng có khả năng, trong trăm năm tương lai, vài toà thiên hạ sẽ là khí tượng vạn năm chưa từng có, trên đại đạo, người người tranh độ, cùng tranh cơ duyên.
Nhớ tới một chuyện khác, Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Tiên sinh từng gõ ta, ở trên chuyện nào đó, ta so sánh hậu tri hậu giác, quả thật rất không nên."
Trữ Diêu hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"
Văn Thánh lão tiên sinh, cam lòng đánh vị đệ tử đắc ý như ngươi?
Trần Bình An nói: "Lúc tiên sinh nhắc nhở hai chúng ta ở chung, ta không nên để ngươi chủ động nói chuyện."
Đại khái giữa người với người có rất nhiều hiểu lầm, có thể chính là lời nói vô tâm không nên nói, tùy tiện nói, lời nên nói có ý, ngược lại keo kiệt không nói, hai cái mồm đóng cửa lại thì thào tự nói, lại nghĩ rằng đối phương sớm đã hiểu.
Trữ Diêu thần sắc cổ quái.
Trần Bình An hỏi: "Không phải như thế?"
Trữ Diêu lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải."
Hai người ở chung, mặc kệ thân ở nơi nào, cho dù không ai nói gì, thật ra Trữ Diêu cũng không cảm thấy khó chịu. Hơn nữa cô thật sự không phải không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-lai/330388/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.