Trần Bình An một lần nữa đeo kiếm, xuất hiện ở dưới bậc thang ngoài cửa lớn văn miếu.
Tiểu tử Lâm Quân Bích này lá gan không nhỏ, hình như vừa tỉnh rượu?
Thấy Trần Bình An bước lên bậc cấp, Lâm Quân Bích lập tức xua tan mùi rượu trên người, gọi Ẩn Quan đại nhân, sau đó cười không nói lời nào.
Trần Bình An gật gật đầu, tán dương: "Dám say khướt không còn ra thể thống ở cửa miếu, Quân Bích có quan uy rất lớn, khí phách lộ ra ngoài, ra khỏi cửa không thể mang theo cái sọt lớn bên người, miễn cho ngộ thương người khác."
Lâm Quân Bích xấu hổ không thôi.
Bên cạnh còn có vài tu sĩ uống rượu giải sầu, đều liếc mắt nhìn bộ thanh sam kia, thật sự là không phải do bọn họ không thèm để ý.
Có tư cách ở bên này nghị sự, tin tức ngầm ai cũng linh thông. Biết thanh niên đeo kiếm trước mắt này, đừng nhìn cười tủm tỉm, thật ra tính tình rất kém, cực kém.
Ẩn Quan kia, trong cuộc nghị sự lúc trước, chính là người này, dám không coi một tòa Thác Nguyệt Sơn và toàn bộ Man Hoang Thiên Hạ ra gì, nói muốn đánh, sau đó hiện tại văn miếu liền thật sự đánh theo.
Sau đó lại làm đệ tử Văn Thánh nhất mạch, lại so với sư huynh kia còn muốn hơn chứ không kém.
Trong mắt tất cả thánh hiền ở văn miếu, bên uyên ương kỳ đánh tiên nhân Vân Diệp, giống như Vân Diệp thiếu chút nữa đã tế ra trấn sơn chi bảo của Cửu Chân tiên quán, đó chính là liều mạng, mà không phải luận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-lai/330455/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.