Trần Bình An nhẹ nhàng buông tay, lui về phía sau một bước, xem xét kỹ nàng.
Nàng vẫn mặc một bộ trường bào màu xanh sẫm, cao hơn một chút, nhưng không nhiều lắm, bây giờ đã không cao bằng hắn.
Nàng hơi hơi đỏ mặt, cả tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ sơn thủy cộng lại, cũng không bằng đôi mặt mày đẹp đẽ kia của nàng, Trần Bình An thậm chí có thể từ trong ánh mắt của nàng nhìn thấy mình.
Nàng nhướng mày, "Trần Bình An, tiền đồ rồi sao?"
Trần Bình An hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhẹ giọng nói: "Mấy năm nay, cũng không dám nhớ ngươi quá."
Trữ Diêu vừa muốn nói chuyện.
Phía sau bức tường bình phong kia liền có người huýt sáo một tiếng, là một tên mập mạp ngồi chồm hổm trên mặt đất, phía sau mập mạp cất giấu mấy cái đầu, tựa như khổng tước xòe đuôi, từng người mở to mắt nhìn về phía cửa lớn bên kia.
Trữ Diêu vừa muốn có động tác, lại bị Trần Bình An nắm lấy một bàn tay, nắm chặt thật mạnh, "Lần này đến, phải đợi lâu, đuổi ta cũng không đi."
Có nữ tử thấp giọng nói: "Lỗ tai Ninh tỷ tỷ đều đỏ lên."
Trữ Diêu đột nhiên kéo Trần Bình An về phía trước người mình, khuỷu tay nện ở trên ngực hắn, tránh thoát tay Trần Bình An, nàng quay đầu bước đi hướng vách tường bình phong, ném lại một câu, "Ta cũng không đáp ứng."
Trần Bình An nhe răng nhếch miệng, lần này cũng thật sự nặng, day day ngực, bước nhanh đuổi theo, không cần hắn đóng cửa, một vị lão bộc ánh mắt đục ngầu cười gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-lai/330815/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.