Trần Bình An đi tới bàn ăn của tộc trưởng họ Trần, ngồi ở chỗ của Trương Sơn Phong, nói sơ lược chuyện vừa trải qua với Từ Viễn Hà. Du hiệp râu rậm xuất thân từ quân ngũ sa trường, đừng nói là ly biệt, ngay cả sống chết cũng thấy quen rồi, không có quá nhiều thương cảm. Trần Bình An ngồi uống rượu với ông ta.
Trước khi vào nhà ngồi xuống bàn, Trần Bình An đã xách theo hai bình rượu hoa quế, một bình cho tộc trưởng họ Trần, còn một bình uống với Từ Viễn Hà. Vị tộc trưởng họ Trần này cả đời đã uống rượu cao lương tự ủ, ấn tượng đối với rượu đại khái là nóng cổ họng, đốt dạ dày. Tính tình ông ta lại thẳng thắn, bèn bảo thầy giáo dạy học bên cạnh dùng ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu nói với Trần Bình An, rượu này chắc là rất đắt, có điều hơi nhẹ nhàng, không đủ mạnh, thiếu một chút mùi vị, để nữ nhân trong thôn uống là tốt nhất.
Trần Bình An nghe xong chỉ cười cười, Từ Viễn Hà lại thiếu chút nữa bị sặc chết. Rượu hoa quế quý giá biết bao, là rượu tiên gia chân chính có thể khiến người thường kéo dài tuổi thọ, rượu cao lương của cả thôn cộng lại cũng không mua nổi một bình rượu nhỏ này.
Ăn cơm xong, Trần Bình An cùng Từ Viễn Hà dạo quanh thôn làng yên tĩnh, lại nói kỹ càng quá trình Hỏa Long chân nhân mang Trương Sơn Phong đi, sau đó đưa thanh đoản đao kia cho Từ Viễn Hà.
Từ Viễn Hà cầm lấy đoản đao, kinh ngạc nói:
- Rút đất thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-lai/331158/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.