Tại núi Lạc Phách, phía sau lầu trúc mới mở một ao nước nhỏ. Nước rất trong hơn nữa không có cá, ao nước trống rỗng không biết để làm gì. Ngụy Bách thường ngồi ở đây, một lần có thể đến nửa canh giờ, còn bảo thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng trông chừng ao nước trong nửa năm, không được để người ngoài đến gần. Có lẽ không yên tâm về hai đứa nhóc này lắm, Ngụy Bách thậm chí còn bảo con rắn đen bụng mọc tơ vàng dời khỏi hang động sào huyệt, chiếm cứ canh giữ ở gần lầu trúc.
Sau khi Trần Bình An rời đi, thằng bé áo xanh không còn ai để so sánh, huống hồ xuân hàn dần lui, mỗi ngày mặt trời ấm áp, cho nên lại lười biếng không muốn tu hành. Cô bé váy hồng nhắc nhở mấy lần, thằng bé áo xanh lại nói năng hùng hồn, bảo rằng đây gọi là có chừng có mực, chuẩn bị đầy đủ mới có thể làm tốt, chứ không phải là thiếu kiên trì.
Hôm nay Ngụy Bách lại đến lầu trúc. Thằng bé áo xanh nhảy nhót tung tăng đi theo phía sau. Lúc trước bất kể hỏi thăm thế nào, Ngụy Bách chỉ bảo hắn cứ việc chờ đợi, không chịu nói rõ chân tướng. Chuyện này khiến thằng bé áo xanh rất khó chịu, chỉ muốn hiện ra chân thân, nhảy vào trong ao lật tung cả đáy lên. Chỉ là e ngại thân phận tu vi của Ngụy Bách, cùng với tính tình ôn hòa bụng đầy dao găm của vị đại thần núi non này, mới cố gắng kìm nén lòng hiếu kỳ, để tránh đã ăn nhờ ở đậu còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-lai/331646/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.