Cô bé váy hồng ôm một chồng sách cổ chạy ra khỏi lầu các, sau khi thấy cảnh này, ánh mắt nhìn về Trần Bình An cũng có vẻ sợ hãi.
Cùng lúc này có một thằng bé áo xanh từ trên trời rơi xuống, áo quần rách rưới, cực kỳ chật vật. Bên cạnh nó có một vệt sáng vàng không ngừng di chuyển, giống như binh sĩ dữ tợn đang áp giải phạm nhân.
Thằng bé áo xanh nằm dưới đất thở hồng hộc, lau vết máu trên mặt, quay đầu nhìn về người xứ khác không rõ lai lịch kia, trong mắt vẫn còn vẻ hung bạo. Chuyện này cũng không kỳ quái, tác oai tác quái trong sông lớn ngoài thành đã mấy trăm năm, đột nhiên bị người ta đánh thành chó nhà có tang, trong lòng dĩ nhiên căm hận khó tan.
Thôi Đông Sơn búng tay một cái, vệt sáng vàng kia như chim én về tổ, bay vào trong tay áo của hắn.
Thấy Trần Bình An lộ vẻ nghi hoặc, Thôi Đông Sơn cười nói:
- Tiên sinh có nhớ ở ngoài Dã Phu quan, ta đã khoe khoang với tiên sinh lễ bái sư phong phú thế nào, từng nhắc đến thanh phi kiếm bản mệnh tạm thời vô chủ này. Tên của nó là “Kim Thu”, phẩm chất không tầm thường, không cần cảnh giới quá cao vẫn có thể điều khiển vận chuyển.
Hắn nhếch miệng, tỏ ra đắc ý:
- Chủ nhân trước đây của phi kiếm từng là một vị kiếm tiên chính hiệu của Trung Thổ Thần Châu, là một kẻ nghiện đánh cờ. Có lẽ đầu bị cánh cửa kẹp trúng, hắn lại muốn thay đổi lề lối, từ kiếm tu chuyển sang kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-lai/331740/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.