Đêm xuân, mưa xuân, Ba Sơn.
Mưa đêm vào mùa xuân cứ muốn làm người ta buồn, nhất là ở Ba Sơn, cảnh núi non tịch mịch, con đường đá dốc, rong rêu đen ngòm, bao nhiêu chuyện xưa của các vị tiền bối danh hiệp đã bị mai một dưới đám rong rêu, bao nhiêu hoa xuân chưa kịp khai, đã bị hoá thành bùn cát.
Trên đám bùn có một hàng dấu chân, tối hôm qua mưa ngừng rơi, vì vậy mới còn để lại dấu.
Tối nay mưa lại rơi.
Trong màn mưa khói mịt mù đó, ở tận đầu con đường đá, có một tòa đạo quan, lâu ngày không khói lửa gì, cũng không thấy có bóng người lai vãng, Xung Tiêu kiếm khí của năm xưa, bây giờ không biết đã bao lâu rồi chưa được thấy lại.
Từ lúc người đã lấy bốn mươi chín đường Hồi Phong Vũ Liễu kiếm năm xưa nổi tiếng giang hồ là Ba Sơn kiếm khách Cố đạo nhân ẩn tích đến giờ, môn đệ của ông ta cũng dần dần tản mác.
Ngôi đạo quan từng được các chàng trai trẻ si mê kiếm đạo tôn làm thánh địa, đã dần dần thê lương, hoang vắng, có còn lại chăng là những truyền thuyết thần thoại, những vết đao gươm dưới rong rêu thế thôi.
Có điều, hai năm nay, mỗi đêm trăng thanh gió mát, những người tiều phu săn bắn thường thường hay thấy hình như trong đạo quan lại có một ngọn đèn leo lét phiêu phiêu dưỡng dưỡng.
Có đèn, ắt hẳn có người.
Ai đã về lại đạo quan? Vì lẽ gì?
* * * * *
Đêm nay trời mưa, cây đèn lại le lói, một người ngồi cô độc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-than-nhat-tieu/1085794/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.