“Vân Chính Thiên, ngươi nguyện ý tiếp nhận vị trí này hay không?”
Chu Bá Thước thoại âm ở bên trong chính điện vang vọng. Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về Vân Chính Thiên ba người vị trí.
Vân Chính Thiên chính là một mặt há mồm, hắn vạn lần không nghĩ Chu Bá Thước chuyện quan trọng nói ra, lại là muốn truyền vị cho hắn.
Chuyện này làm sao có thể được. Vân Chính Thiên không phải đội trưởng chức vị, hơn hết hắn lại là quân đoàn một tên binh sĩ. Chưa nói đến việc mấy vị đội trưởng ở đây đều chưa chắc đồng ý tán thành a.
Dù Vân Chính Thiên hắn là đại ân nhân đối với Bàn Long môn nhưng ai lại không muốn mình trở thành chưởng môn của một môn phái. Đối với Vân Chính Thiên giống như người ngoài như thế này, vẫn là không tiện tiếp nhận chức vị quan trọng này a.
Dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, Lý lão sư nói: “Vân Chính Thiên chính là một tay ta dạy dỗ, hắn mặc dù tòng quân nhưng gốc gác vẫn xuất thân từ Bàn Long môn chúng ta. Xét thấy cống hiến của hắn vô cùng vượt trội, lại mang tính quyết định vận mệnh tông môn. Vì vậy chưởng môn liền chọn hắn làm người kế vị. Các vị, quá trình bỏ phiếu bắt đầu.”
Vân Chính Thiên một mặt dở khóc dở cười, hắn ở chỗ này chính là muốn xem náo nhiệt một thoáng. Ai ngờ bản thân lại bị đem trở thành trung tâm của mọi sự. Bất quá, hắn nhất thời không tiện đem Chu Bá Thước kỳ vọng đặt trên người hắn vứt bỏ đi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-than-trong-sinh-dau-la-dai-luc/2217205/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.