Mưa xuân ẩm ướt, tiếng mưa đầy tai.
Một chiếc đèn dầu lập lòe trong phòng, chiếu rọi khuôn mặt biểu tình kỳ quái của thiếu niên. Khương Anh cũng không biết đến tột cùng mình đã đợi bao lâu, mới nghe thấy thanh âm hắn:
"Nếu ngươi dám tiết lộ việc này cho lâu chủ,"
Con ngươi đen nhánh của thiếu niên vừa đạm bạc lại vô tình, "Khương Anh, ta nhất định giết ngươi."
Khương Anh chỉ bị hắn nhìn thoáng như vậy, đã cảm giác hơi lạnh thấu xương, hắn đã đi theo bên cạnh thiếu niên này ba năm, trước đây chưa từng có bất luận kẻ nào, bất luận việc gì có thể khiến hắn sinh ra nửa điểm thương hại.
Thiếu niên không cách nào cảm giác được đau đớn, đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình còn ác hơn.
Khương Anh cũng không hoài nghi thiếu niên này lạnh nhạt và tàn nhẫn.
Mặc dù Thập Nhất hộ pháp cũng từng cộng sự với hắn, hắn cũng có thể giết chết không hề do dự.
"Thập Thất hộ pháp đối với Khương Anh ân trọng, việc hộ pháp dặn dò, Khương Anh tuyệt không dám làm trái ý hộ pháp," Khương Anh cúi đầu, chắp tay nói, "Khương Anh chỉ không đành lòng nhìn hộ pháp ngài vướng sâu trong vũng lầy...... Hộ pháp, mặc dù lâu chủ có thể khoan dung với ngài, nhưng ngài chung quy cũng phải về Lược Phong Lâu."
"Không phải ngươi từng nói với ta, có hai ba hồng nhan tri kỷ là niềm vui trên nhân gian sao?"
Thiếu niên không hề để ý sáp nhỏ giọt xuống tay, hắn chậm rãi đi đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-ung-minh-nguyet/2717159/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.