Trong đạo quan cao nhất của Bạch Dương Động, phía trước là bầu trời rộng, mây trắng lửng lơ, nghĩ đến việc những huynh đệ gắn bó với mình bao năm nay từng người từng người mất đi, Tiết Vong Hư cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng mỏi mệt.
Ông khẽ thở dài, hỏi Lý Đạo Ky đang đứng ở cửa đạo quán, "Thiếu niên kia vào động rồi hả?"
Lý Đạo Ky gật đầu.
"Nếu hắn chọn được điển tịch, nhớ báo cho ta biết." Tiết Vong Hư hài lòng nói.
Lý Đạo Ky lại gật đầu, đôi lông mày như đao khắc hơi nhướng lên, "Sư tôn, sao người lại quan tâm tới hắn thế?"
Trong ánh mắt Tiết Vong Hư hiện ra tia cảm khái, nhẹ giọng đáp: "Không chỉ vì hắn đặc biệt, mà vì hắn là hạt giống duy nhất Đỗ Thanh Giác sư bá của ngươi lưu lại cho chúng ta. Đến khi ngươi bằng tuổi ta bây giờ, ngươi sẽ hiểu cảm nhận những người ở chung với mình nhiều năm từng người từng người đi mất là như thế nào."
Lý Đạo Ky không nói gì thêm, nghiêm túc thi lễ một cái, quay người đi.
***
《 Dưỡng Sinh Kinh 》 《 Chỉ Huyền Chân Quyết 》 《 Nội Quan Chân Dẫn 》 《 Tu Hành Cửu Cảnh Luận 》 《 Ngộ Chân Tâm Quyết 》 《 Bạch Dương Tam Thập Tứ Kiếm Kinh 》 《 Cửu Mặc Ly Chiếu Quyết 》 《 Trường Lăng Tu Hành Giản Sử 》 《 Chân Hỏa Biện 》. . .
Đinh Ninh hiểu rõ hơn Trương Nghi việc mọi điển tịch đều có ưu khuyết riêng biệt, chúng không có phân ranh giới cao thấp rõ ràng, nên hắn không hề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiem-vuong-trieu/282451/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.