Sau khi Cố Song Khanh rời đi.
Cố Phù Du ngơ ngác ngồi quỳ trên giường một lúc lâu.
Nàng rũ đầu, đưa tay sờ vào gò má bị đánh, cơn đau đớn như lửa đốt đã tản đi nhưng trái tim đau đớn vẫn còn nhói lên không thôi.
Trong con ngươi ngân ngấn nước, giọng điệu quật cường nói: "Tại sao lần nào ta cũng phải cúi đầu trước."
Cố Phù Du bò đến mép giường, lấy túi trữ vật treo bên hông, lấy ra một tấm bùa chú, nàng ôm đầu gối, nhìn bùa chú một lúc lâu, lầm bầm lầu bầu: "Ta đáp ứng với tỷ sẽ nói chuyện đàng hoàng với hắn, thế nhưng mà quá khó khăn.
Tính tình ta nếu giống như tỷ thì tốt rồi, nếu như tỷ là ta, nhất định có thể thật dễ nói chuyện với hắn, sẽ không như vậy..."
Cố Phù Du mỉm cười, nước mắt chảy dài xuống, nàng dùng mu bàn tay lau đi, oan ức nghẹn ngào nói: "Chung sư tỷ, ta muốn gặp tỷ."
Nàng nắm chặt bùa chú bằng hai tay, gọi: "Nam..."
Muốn gọi tên, gọi ra người mình nhớ nhung.
Chợt ngưng tiếng.
Chung Mị Sơ trở về Huyền Diệu Môn cũng là có chuyện riêng của mình cần phải giải quyết, triệu hoán nàng đến đây, lỡ quấy rầy chuyện của nàng làm sao giờ, còn nữa lúc trước đã ước định là chỉ có lúc vạn bất đắc dĩ mới có thể triệu hoán, dưới tàng cây hoa tử đằng là lần đầu tiên vi phạm ước định, lơ đãng triệu hoán nàng, có lẽ nàng nể tình lần đầu vi phạm nên không có tính toán, nhưng lại tới một lần nữa, lại làm trái với ước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kien-long/1987756/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.