Phòng ngự bên ngoài của Long tộc thành niên có thể xưng là số một thế gian, nếu chỉ đơn thuần dùng võ lực công kích thì chỉ có vuốt rồng mới có thể lột vảy rồng, thân rồng có thể đụng gãy sừng rồng.
Nhưng lúc ấu long chưa trưởng thành, sừng rồng vẫn còn mềm, vảy rồng vẫn còn mỏng, dùng binh khí cũng không phải là không thể cắt sừng cạo vảy.
Cố Phù Du quan sát miệng vết thương, có chút lâu năm, kết hợp với tuổi của Chung Mị Sơ, suy đoán có lẽ sừng rồng kia bị gãy khi nàng còn bé.
Nghĩ như vậy lại không khỏi đau lòng.
Chung Mị Sơ quay mặt về hướng cánh đồng hoa, hồi lâu không nói gì.
Chung Mị Sơ trả lời rất chậm, có lúc thậm chí không trả lời, nàng giống như thường ngày nhưng Cố Phù Du lại cảm thấy được một trận áy náy.
Nàng nghĩ thầm, có phải là mình hỏi điều gì không nên hỏi rồi không.
Nếu Chung Mị Sơ không muốn người khác biệt được thân phận Long tộc, chuyện sừng gãy khẳng định càng tư mật, cũng hẳn là bí mật không muốn người khác chạm vào.
Nàng tùy tiện hỏi như vậy, có vẻ rất thất lễ.
Nàng thấy đôi khi nàng không thể kiểm soát được cùng người khác kết giao đúng mực.
Bởi vì tính tình nàng ngả ngớn, ở chung với người khác, nếu chịu được tính tình này của nàng thì liền ở chung, không chịu được được tính tình này của nàng liền rời đi.
Độc lai độc vãng [1] quen rồi, liền không thích đi nhân nhượng người khác.
[1] Độc lai độc vãng: đi đâu làm gì cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kien-long/1987768/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.