Sân bay Tân Sơn Nhất, Quận Tân Bình, Thành Phố Hồ Chí Minh,
Cảng quốc ngoại,
14 giờ 30 phút chiều,
Cửa ra điểm đón xe taxi của sân bay.
Một người con gái dáng người nhỏ nhắn đang kéo hai chiếc vali to đùng màu đen. Gương mặt cô ta thuôn dài, hai răng cửa to như con thỏ. Trên mắt là cặp mắt kính cận thật dày màu đen bóng. Nước da ngăm ngăm, cái môi mỏng tanh, đang nhếch nhẹ lên một nụ cười nửa miệng thường trực.
Ít ai biết được rằng, cô gái trong có vẻ nhỏ nhắn, trẻ trung này, đã ba mươi lăm tuổi rồi.
“Xin chào Việt Nam, cô về đón cô vợ nhỏ nghịch ngợm, hay thích chạy trốn khỏi cô đây \- Đặng Minh Châu, em cứ chờ đó. Dù em có ở đâu, Bùi Cẩm Tiên này cũng sẽ tìm được em. Còn cô gái kia, chị sẽ giúp em “chăm sóc” cẩn thận mà.”
Bùi Cẩm Tiên thầm nghỉ, tháo cặp mắt kính xuống, vuốt nhẹ lại phần tóc mái đang bị gió thổi rối bời. Lại nhếch môi lần nữa, ánh mắt sắc lại, tỏ vẻ đầy nguy hiểm, tâm cơ sâu.
Không hoa, không bạn bè, không người thân, không một ai đón cô, Bùi Cẩm Tiên thản nhiên chấp nhận tất cả, dửng dưng đón một chiếc taxi, về thẳng một khách sạn ở quận 12 mà cô đã đặt trước.
Nhưng điều đó cũng là đương nhiên thôi, vì cô về lần này là muốn cho Đặng Minh Châu một bất ngờ lớn mà.
...
Sáng ngày hôm sau, Huỳnh Minh Tuệ với đôi mắt sưng húp vì khóc và thức khuya quá nhiều uể oải bước vào công ty. Cô cúi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-nay-la-han-kiep-sau-lai-yeu/1534932/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.