Phần 6:
20
Từ y quán đi ra, ta mời Chiêu Dương đến nhà họ Cảnh.
Lần này, cô ấy không có từ chối, chỉ là lo lắng có làm phiền đến ta không.
Cảnh Minh không tỏ rõ ý kiến của mình đối với sự xuất hiện của cô ấy.
Hai người chào hỏi nhau rồi quản gia sắp xếp cho Chiêu Dương ở trong một cái sân nhỏ gần với chỗ ta.
Cô ấy nhỏ hơn ta nửa tuổi, tâm tư đơn thuần, ngày ngày gọi “Cố tỷ tỷ”.
Có lẽ là do hoàn cảnh lớn lên không tốt, làm việc cực kỳ cẩn thận, rất sợ bản thân làm sai hoặc làm phiền đến người khác.
Ta dặn dò cô ấy nhiều lần là cứ yên tâm ở lại đây, cô ấy liền kiên trì phải làm một ít việc, một chút lại chạy vào phòng bếp giúp đỡ, một chút lại chạy ra sân sau giặt quần áo, quản gia cũng không ngăn lại được.
Đến chập tối, ta đến phòng sách tìm Cảnh Minh.
Chàng thấy ta đến, vội vàng nhét thư vào phong thư, chúng ta chưa kịp nói chuyện, Chiêu Dương liền ôm một cái bọc đồ màu tím bước vào.
Bên trong là cái yếm màu đỏ và một cái khóa trường mệnh của một đứa nhỏ.
Chiêu Dương cắn môi dưới, nói thẳng ra chuyện bản thân mình vào kinh tìm phụ thân.
Đương kim thái hậu, khi đó còn là hoàng hậu, đi theo tiên đế xuống phía Nam tuần tra, sinh ra một tiểu công chúa.
Hai người bị tập kích trên đường về kinh, dưới tình thế cấp bách bị lạc mất bà vú đang ôm Chiêu Dương.
Bà vú ôm cô ấy chạy rất lâu, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-nay-toi-khong-can-han-nua/2564176/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.