Năm 1978, Bắc Kinh.
Việc đầu tiên Tống Nguyệt Ngôn làm sau khi trọng sinh chính là một mình đến bệnh viện để tháo vòng tránh thai.
Quá trình này đau đớn vô cùng, còn đau hơn cả lúc đặt vòng trước đây.
Nhưng cô cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, cố chịu đựng mà không để rơi một giọt nước mắt nào.
Kiếp trước, khi kết hôn với Dư Lâm Châu, anh ta nói với cô:
“Cả đời này, anh chỉ có một đứa con là Quả Quả. Anh không muốn con bé phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.”
“Vợ cũ của anh, Giang Lệ Thư, vì không chịu nổi việc anh thường xuyên ở quân đội, xa nhà triền miên, đã bỏ lại Quả Quả khi nó mới chỉ hai tuổi…”
Nghe xong, để chứng minh tình cảm của mình, Tống Nguyệt Ngôn đã đến bệnh viện triệt sản.
Cô hứa: “Em nhất định sẽ coi Quả Quả như con ruột của mình.”
Kết quả, cô dành cả thanh xuân cho hai cha con nhà họ Dư, cả đời không có con cái của riêng mình, cuối cùng lại sống cô độc đến già.
Ra khỏi bệnh viện, cơ thể cô đau đến mức bước đi cũng không vững.
Nhưng cô không dừng lại, cầm báo cáo ly hôn đã chuẩn bị sẵn, đi thẳng đến quân khu.
Tới cửa văn phòng của Dư Lâm Châu, cô chưa kịp bước vào thì nghe thấy giọng một cấp dưới hỏi anh:
“Đoàn trưởng, chị dâu quay về rồi, vậy anh có định ly hôn với Tống Nguyệt Ngôn không?”
Cô khựng lại, rồi nghe thấy giọng nói trầm ổn của Dư Lâm Châu:
“Tại sao phải ly hôn? Tôi cần một người để chăm sóc Quả Quả.”
“Lệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-vi-yeu-ma-nhan-con-nguoi-khac-kiep-nay-vi-minh-ma-buong-het/2764864/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.