“Đúng đấy, Nguyệt Ngôn. Cháu là nhà khoa học, cháu phải rộng lượng với mấy bác.”
Nghe các bà nói, Tống Nguyệt Ngôn chỉ mỉm cười:
“Các bác đều nhìn cháu lớn lên, còn giúp đỡ cháu nhiều nữa. Sao cháu lại để bụng được chứ?”
Các bà nghe thế thì yên tâm, lại trò chuyện thêm một lúc rồi mới rời đi.
Khi họ đi khuất, Hứa Ngôn Sinh ôm lấy vai Tống Nguyệt Ngôn, hỏi:
“Vừa rồi họ nói trước đây từng nói điều không hay, là chuyện gì vậy?”
Tống Nguyệt Ngôn siết chặt tay mình, giọng nhẹ nhàng: “Chỉ là vài lời không đáng kể thôi, không có gì đâu.”
Hứa Ngôn Sinh cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, liền biết rằng dù bây giờ cô nói không sao, nhưng trước đây chắc chắn những lời đó đã làm cô đau lòng.
Anh cúi đầu suy nghĩ một lát: “Có phải liên quan đến chuyện của em và Dư Lâm Châu không?”
Cả người Tống Nguyệt Ngôn cứng đờ: “Anh biết rồi sao?”
“Ừ, anh nhìn ra được.”
Hứa Ngôn Sinh chăm chú nhìn vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng đưa tay gạt đi sợi tóc bị gió thổi vào miệng cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng: “Vậy anh có giận không?”
Hứa Ngôn Sinh lắc đầu, nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau: “Họ đã nói những gì, em có thể kể cho anh nghe không?”
“Ý anh là, nếu em vẫn cảm thấy khó chịu, nói ra sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Hơi ấm từ tay anh truyền đến, từng chút một xua tan đi sự lạnh lẽo trong những ngón tay cô.
“Họ nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-truoc-vi-yeu-ma-nhan-con-nguoi-khac-kiep-nay-vi-minh-ma-buong-het/2764900/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.