Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_______________________________
Từ khi vào thu tới nay, thời tiết dần chuyển lạnh. Hoa trong lan viên đã bắt đầu lụi tàn, dù là giống lan xinh đẹp nhất vào tiết tam thu (tháng 9 âm lịch),cũng đã nở lần cuối cùng trong năm.
Hoa viên này chứa đựng biết bao tâm huyết của Tông Tử Hoành, mang giống từ khắp Cửu Châu tới, dốc lòng trồng theo thời tiết, khiến nơi này bốn mùa đều có hoa nở rộ.
Lúc đó, Tông Tử Hoành đang bận rộn trong lan viên, Thẩm Thi Dao dẫn thị nữ tới.
"Hoành nhi, nắng như thế, mau tới nghỉ một lát đi." Thẩm Thi Dao cười giòn giã vẫy tay, "Nếm thử canh đường hoa hạnh nương làm xem."
Người Tông Tử Hoành hơi cứng lại, y đặt xẻng xuống, vẻ mặt bình tĩnh đi tới.
Thị nữ múc một gáo nước cho y rửa tay. Thẩm Thi Dao lấy khăn tay mang hương hoa lan nhàn nhạt ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi lấm chấm trên trán y, từ ái nói: "Con xem con đi, không nóng à, phơi nắng đến sắp bệnh luôn rồi."
"Không sao, cảm tạ mẫu thân." Tông Tử Hoành nhận bát tráng men trắng trơn, nếm thử một ngụm canh hoa hạnh, lạnh lẽo trong veo, giải nhiệt rất tốt.
"Ngon không?" Thẩm Thi Dao mang ánh mắt chờ đợi nhìn nhi tử của mình.
Tông Tử Hoành rũ mắt xuống, hàng mi dày vừa đủ che khuất tâm tình y: "Ngon lắm, cảm tạ mẫu thân."
Từ sau khi xảy ra chuyện của Hoa Du Tâm, Thẩm Thi Dao tự biết đã sai,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiep-vo-thuong/533824/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.