Tống Úc khẽ há miệng, cứng đờ tại chỗ, trong đầu “oang”một tiếng.
Không ngờ bố của Cố Thanh Trì lại đột nhiên gọi điện đến.
Thú thật, trong lòng anh cũng không hy vọng Cố Thanh Trì có thể liên lạc được với bố.
Thậm chí u ám ngóng trông, nếu bố Cố Thanh Trì mãi mãi cũng đừng xuất hiện thì tốt… Như vậy có thể bớt được rất nhiều vấn đề phiền phức, anh thực sự sợ đi đối mặt với người nhà của Cố Thanh Trì.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bố của hắn ở bên ngoài sống tiêu sái tự tại.
Khi ý nghĩ này xuất hiện, anh cảm thấy mình rất không biết xấu hổ, rất ích kỷ, cho nên anh chỉ dám để chuyện này ở trong lòng suy nghĩ, cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào chuyện trong nhà Cố Thanh Trì, quấy nhiễu suy nghĩ của Cố Thanh Trì.
Anh biết rõ lo lắng trong lòng Cố Thanh Trì, cũng biết hắn là người lành sẹo quên đau, nếu bị Cố Thanh Trì biết mỗi ngày mình đều đang trộm cầu nguyện bố hắn đừng xuất hiện nữa, đoán chừng…
Cũng sẽ không làm gì anh, tính cách của Cố Thanh Trì quá tốt.
Sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng sẽ thêm một khúc mắc.
Cho nên không cần phải vậy.
Những thứ âm u này nên bị chôn sâu dưới đáy lòng.
“Đây là số của ai?” Cố Thanh Trì nhìn màn hình, “Điện thoại của bố đâu? Dạo này con gọi vô số cuộc cũng không có ai nghe máy.”
“Tao làm mất điện thoại rồi.” Cố Kiên mở miệng đi thẳng vào vấn đề, bảo Cố Thanh Trì chuyển cho 5000 tệ.
Tống Úc ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kiet-xuat-trong-gioi-an-va/1935962/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.