1
Mẹ thấy ta dắt theo Tiên Tử định rời khỏi phủ thì vội vàng đuổi theo, lớn tiếng gọi:
“Kiềm chế một chút, hắn chính là tiểu lang duy nhất của An Bình Vương.”
“Sợ quá.” Ta còn là tiểu nữ duy nhất của phủ Trụ Quốc Tướng quân đây này.
Nha hoàn A Trân bên cạnh ta hùng hổ bước lên phía trước: “Tiểu thư, chúng ta đến phá giường của hắn hay là đánh mẹ hắn?”
“Thô lỗ, đương nhiên là đến Di Hồng Viện đánh cho hắn khóc lóc kêu cha gọi mẹ, để hắn tự đi cầu xin Hoàng thượng rồi.”
Di Hồng Viện quả thực không hổ danh là ca phường hoành tráng nhất trong Kinh thành, nhà cao cửa rộng, lầu son gác tía, màn lụa khẽ rũ đẩy hương thơm lan vào trong không khí.
“Đây là hương phòng nơi Thế tử uống rượu.”
Tú bà cầm lấy vàng từ tay ta, nghiêng mình chạy vội ra bên ngoài. Ta nhàn nhã nép mình bên góc tường ngoài hành lang nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Trong phòng vang lên tiếng khóc lóc kêu gào xen lẫn tiếng dậm chân bịch bịch, ồn ào không thể tả.
“Đường Kiều kia mới về kinh hồi năm ngoái, chúng ta cũng không hiểu rõ lắm, Thế tử chớ vội tức giận, chi bằng đi tìm hiểu trước xem sao.”
“Ngươi về quê tế tổ nên không biết đấy thôi, thực sự như Đường huynh đã khổ lắm rồi. Cái danh Diêm Vương sống kia của nàng ta còn tới trước cả người.”
“Nghe nói binh lính Đông Việt sợ nhất là cặp đao Tu La trong tay nàng ta, nhát nào cũng nhắm giữa hai chân nam nhân mà chém xuống.”
Ta: 『Đánh rắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-duong-phu-la-quan-nhiem-mac/2761945/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.