Dường như từ sau kỳ nghỉ quốc khánh, cuộc sống học tập mới coi như chính thức bắt đầu, những ngày tháng chờ mong kỳ nghỉ đã qua đi, ngay cả kỳ nghỉ cũng đã qua rồi, mà kỳ nghỉ tiếp theo có thể chờ mong lại cách xa mãi tận hai tháng sau.
Đinh Tễ cảm giác ngày tháng dần dần trở nên lộn xộn, tìm phòng học, đi học, vội vàng lên lớp, tự học, thư viện, kiểu bận rộn này không giống như kiểu bận rộn khi học cấp ba, thứ cần học rất nhiều, thứ cần hiểu cũng rất nhiều, hơn nữa không có kỳ hạn, khi học cấp ba còn có thể có lòng tin, gắng gượng mấy tháng là được giải thoát, có thể giành thắng lợi, bây giờ bận rộn đã trở thành trạng thái bình thường.
Nếu như so sánh, Lâm Vô Ngung thong dong hơn cậu một chút, ít nhất cậu rất ít khi nhìn thấy Lâm Vô Ngung không dậy được vào buổi sáng, cũng cơ bản không thấy Lâm Vô Ngung ngáp, dù sao cũng là học thần, luôn có điểm khác biệt so với người bình thường.
Buổi sáng Đinh Tễ còn ngủ lại một giấc, khi chuông báo thức vang lên lần thứ hai, Lâm Vô Ngung đưa tay vào xốc chăn cậu lên.
“Haiz…” Đinh Tễ còn chưa than thở xong, Lâm Vô Ngung đã kéo cậu từ trên giường xuống đất, cậu cảm thấy dưới chân mình đều lắc lư, phải chống vào cái ghế mới đứng vững.
Khi Lâm Vô Ngung thu dọn đồ đạc, lấy quần áo muốn mặc hôm nay, cậu luôn đứng sau lưng Lâm Vô Ngung, nhắm mắt di chuyển theo anh.
“Nếu như cậu không dậy được.” Lâm Vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142541/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.