Đinh Tễ ở giường trên nháy mắt im lặng.
Lâm Vô Ngung đoán bản thân mình không đoán sai, sau khi thở ra một hơi mới cảm thấy bên tai mình hơi nóng.
Nói tôi thích cậu khó hơn nhiều so với nói cậu thích tôi …
Lại qua một lát, Đinh Tễ mở miệng, giọng nói khe khẽ nghẹn ngào: “Không phải cậu sợ tôi lại khóc cho nên mới dỗ tôi chứ?”
“Tôi không lấy chuyện này ra để dỗ người khác, không thích hợp, tốt xấu gì tôi cũng là học thần, không tới mức không có đầu óc như vậy,” Lâm Vô Ngung ngồi dậy, “Hơn nữa, câu này cũng không dỗ được cậu, tôi nói xong cậu càng phải khóc?”
“Ừ.” Đinh Tễ đáp lời.
Sau đó Lâm Vô Ngung cảm thấy giường rung lên, có lẽ là Đinh Tễ đang khóc, hơn nữa còn khóc rất lớn, qua một lát anh nghe thấy giường trên truyền tới âm thanh nức nở của Đinh Tễ, hức hức hức.
“Đinh Tễ này,” Lâm Vô Ngung đứng dậy chống khuỷu tay lên mép giường trên, vươn tay qua mò mẫm, chỉ sờ thấy cánh tay của Đinh Tễ, cậu nghiêng người nằm đối mặt vào trong, Lâm Vô Ngung túm lấy cánh tay cậu, “Đinh Tễ?”
“Hả.” Đinh Tễ đáp lời, lại hức hức mấy cái.
“Lúc trưa tôi đã muốn nói rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng cậu không cho tôi nói.”
“Bây giờ cậu thu lại đi.” Đinh Tễ vừa thút thít vừa nói.
“Vậy cậu đợi tôi.” Lâm Vô Ngung nhảy xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
“Cậu đi đâu đấy?” Đinh Tễ gọi một tiếng mang theo tiếng nức nở.
“Thu về.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu đợi một lát.”
Đi tới cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142559/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.