Đinh Tễ mang tất cả những đồ đạc Lâm Vô Ngung để trong nhà tới đây, tuy rằng không nhiều, nhưng rất giá trị.
“Cậu còn đệm nhiều miếng xốp thế này à?” Lâm Vô Ngung kiểm tra máy bay không người lái, mang đồ đạc tới bên cạnh cái tủ duy nhất trong phòng từ từ thu dọn.
“Sợ đập hỏng,” Đinh Tễ nói, “Tôi không thể nợ càng thêm nợ.”
“Cậu nói xem có phải cậu tự kiếm việc không,” Lâm Vô Ngung cười, “Kết quả chú cũng không đưa cậu tới.”
“Sắp khai giảng chú ấy mới có ngày nghỉ, tôi tới trước thì không có cách nào đưa tôi đi cả… sau khi khai giảng cậu trả lại phòng à?” Đinh Tễ nhìn vào bên trong tủ, “Quần áo treo lên cả rồi?”
“Có trả hay không đều được,” Lâm Vô Ngung nói, “Dù sao… không về nhà, đồ đạc nhiều, cũng phải có một chỗ để cất.”
“Có thể để ở chỗ Lâm Trạm mà.” Đinh Tễ nói.
“Không được,” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Không thân tới mức độ ấy, hơn nữa tôi cũng không biết tình huống hiện tại của anh ấy ra sao, có bạn gái, hoặc là đã kết hôn hay chưa?”
“Không tới mức kết hôn chứ, anh ấy mới bao nhiêu tuổi đâu?” Đinh Tễ nói.
“Hơn tôi năm tuổi.” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng không phải không có khả năng kết hôn, từ năm cấp hai anh ấy đã tự mình ra ngoài sống rồi… tôi cũng không hỏi những năm nay anh ấy sống thế nào.”
“Tại sao lại không hỏi,” Đinh Tễ giúp anh để đồ đạc vào trong tủ, “Coi như là quan tâm một chút cũng được.”
“Cảm giác giống như đang hỏi thăm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142571/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.