Cái ôm của Lâm Trạm rất ngắn, trước khi Lâm Vô Ngung không quen với sự tiếp xúc thân mật phản xạ có điều kiện lại, anh ta đã lùi ra rồi.
Lâm Vô Ngung xoay tay đè lại cảm giác cứng đờ sau lưng tới muộn của mình, trong đầu vẫn quanh quẩn xưng hô của Lâm Trạm.
Đa phần thời gian bố mẹ đều gọi cả tên của anh, khi nào tâm tình không tồi sẽ gọi anh là Vô Ngung, xưng hô cơ bản của bạn bè đều là Cá, Không Có Cá, học thần….
Chỉ có Lâm Trạm, trừ Vô Ngung ra, có đôi khi sẽ gọi anh là Cá nhỏ.
Là khi Lâm Trạm cảm thấy Lâm Vô Ngung chịu uất ức.
“Bây giờ em có thời gian không?” Lâm Trạm nói, “Anh mời em đi ăn.”
“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Em muốn ăn gì?” Lâm Trạm hỏi.
“Đều được.” Lâm Vô Ngung đi vào trong phòng, thay quần áo rồi đi ra, điện thoại trong túi vang lên một tiếng.
Đinh Tễ gửi tin nhắn tới.
– Sao rồi?
Lâm Vô Ngung nhanh chóng gõ trên màn hình.
– Có hơi xa lạ, bây giờ đi ăn.
– Uống chút rượu là không xa lạ nữa.
Lâm Vô Ngung bật cười, nhét điện thoại lại vào trong túi.
Khi đi cùng với Lâm Trạm vào trong thang máy, anh có một cảm giác rất đặc biệt, cảm giác vừa thân mật vừa xa lạ, làm anh có hơi khó thích ứng.
Khi Lâm Trạm đi vào trong thang máy hỏi một câu: “Chuyện này em có nói cho người nhà biết không?”
“Không.” Lâm Vô Ngung nhìn hắn, “Lúc trước em không xác định, cho nên không nói.”
“Được.” Lâm Trạm trả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142574/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.