Không biết là đề thi đại học lần này thực sự không quá khó, hay là vì khoảng thời gian này rất liều mạng ôn tập, khi Đinh Tễ thi tiếng Anh xong rời khỏi trường thi, cậu có cảm giác bành trướng như mình đã giẫm nát học thần Lâm Vô Ngung của Trung học phụ thuộc dưới chân.
Đi đường còn rất có tính công kích.
Hôm nay bố cậu không lái xe tới đón cậu, đây chính là yêu cầu mạnh mẽ của cậu.
Cậu muốn yên lặng chậm rãi đi về, sau đó ăn một bữa cơm thoải mái với ông bà.
“Đinh Tễ!” Phía trước truyền tới tiếng gọi.
Đinh Tễ lại thở dài, kế hoạch muốn an tĩnh chậm rãi về nhà bị phá vỡ rồi.
Lưu Kim Bằng chạy như điên tới, túm lấy cậu: “Thế nào rồi! Có thể thi vào trường công lập chứ!”
Đinh Tễ vô cùng hối hận vì đã không nhắc tới mấy chuyện của mình khi ở trường với Lưu Kim Bằng, mỗi ngày đều cà lơ phất phơ lăn lộn ở quảng trường nhỏ với cậu ta.
“Mày im miệng.” Đinh Tễ trừng mắt, “Mày có thể nói chút lời may mắn được không?”
“Muốn may mắn thế nào?” Lưu Kim Bằng lập tức phản ứng lại, “May mắn! Lật đổ Lâm Vô Ngung!”
“Được đấy.” Đinh Tễ đập đập cánh tay Lưu Kim Bằng, vừa lòng gật đầu.
“Buổi tối có về với ông bà mày không?” Lưu Kim Bằng đi cùng cậu về phía trước.
“Ừ,” Đinh Tễ gật đầu, lấy điện thoại ra ấn, “Mày có đi không?”
“Lát nữa tao phải lái xe đưa chú họ tao tới sân bay.” Lưu Kim Bằng nói, “Ngày mai đi, dù sao mày cũng thi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142591/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.