Đường về nhà không hề xa, nhưng Lâm Vô Ngung vẫn quét mã một chiếc xe đạp dùng chung.
“Hôm nay bố em tới trường tìm thầy, hỏi về chuyện…..nói ở sân thượng.”
Gió thổi qua tai Lâm Vô Ngung, mang theo mùi cát bụi khô hanh.
“Tại sao lại không trực tiếp tìm em?”
“Có lẽ….vì sợ ảnh hưởng em ôn tập, thầy cũng lo lắng chuyện ấy, nhưng với tính cách của em, thầy vẫn cảm thấy nên nói với em….”
Khi đạp xe đến dưới tầng, Lâm Vô Ngung ngẩng đầu lên nhìn, đèn trong nhà đang sáng.
“Sợ ảnh hưởng tới em ôn tập nên đợi tới khi kết thúc kỳ thi đại học, nếu như thầy không nói với em, ông ấy còn có thể tìm Trần Mang, tìm những bạn học khác của em….em biết rất rõ hai người bọn họ, bọn họ nhất định phải để em biết, nhưng không thể là bọn họ tự nói ra.”
“Để thầy nói với bọn họ trước, bảo bọn họ thi đại học xong hãy nói?”
Lâm Vô Ngung đi vào hành lang, ấn nút thang máy.
“Không cần, em không có thói quen lảng tránh, có thể giải quyết thì lập tức giải quyết.”
Hơn nữa đây cũng không phải là một chuyện cần coi là chuyện lớn để xử lý.
“Sao hôm nay con lại về?” Mẹ cậu nhìn thấy cậu đi vào, đứng từ sô pha dậy nói, “Không ôn tập sao? Lại không mang tài liệu về nhà…..”
“Chúng ta nói chuyện đi.” Lâm Vô Ngung vào phòng, ngồi lên trên sô pha.
“Xem ra thầy Lâm của con vẫn nói với con?” Bố anh không giả ngốc nữa.
“May là nói với con,” Lâm Vô Ngung chống khuỷu tay lên đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-ngao/1142610/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.