Tân Vận Nhi nghe xong cũng không có phản ứng vui vẻ gì, trong ánh mắt vẫn chứa sự lo lắng. Một người con gái nếu như có được sự yêu mến của mẹ chồng mà bị phu quân hắt hủi thì còn có được bao nhiêu hạnh phúc nữa, nàng ta thà rằng hoán đổi hai cái cho nhau.
- Chủ mẫu! Người không cần lo lắng đâu! Trước đó, công tử cảm thấy chủ mẫu hơi ác độc, nhưng nô tỳ đã giải thích và công tử đã không giận chủ mẫu nữa rồi.
Tiểu Vân ở bên cạnh Tân Vận Nhi, tức thời nói.
- Tiểu Vân, em nói sao? Em đã giải thích thế nào?
Lời nói của Tiểu Vân khiến Tân Vận Nhi và Tân di nương sửng sốt. Tân Vận Nhi lập tức dịu dàng hỏi.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Tân Vận Nhi, Tiểu Vân có chút kiêu ngạo nói mình đã giải thích rất hùng hồn giúp chủ nhân mình. Tân Vận Nhi nghe xong, má lúm đồng tiền đẹp nhẹ nhàng, lập tức dịu dàng cảm kích nói:
- Tiểu Vân, cảm ơn em!
Tiểu Vân khiêm tốn nói:
- Nô tỳ bênh vực chủ mẫu là điều nên làm ạ!
Tân Vận Nhi vui mừng trong lòng, Tân di nương ở bên cạnh cười hiền hòa nói:
- Tiểu Vân! Lần này thật sự ngươi đã làm một chuyện rất tốt. Ân tình này Tân di sẽ ghi nhớ trong lòng, đợi hai năm nữa Tân di sẽ tìm cho ngươi người đàn ông giàu có.
Mặt Tiểu Vân biến đổi, cúi đầu chần chờ một chút mới nhỏ giọng nói:
- Tân phu nhân! Nô tì chỉ muốn hầu hạ chủ mẫu cả đời.
Tân di nương ngẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-phong/2189516/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.