Trình Đức Huyền về tới Tương thành Hán Thủy, vừa vào trong phủ nha đã xin gặp Triệu Khuông Nghĩa, Triệu Khuông Nghĩa một lúc lâu sau mới từ hậu trạch xuất hiện. Triệu Khuông Nghĩa khoảng ba lăm ba sáu tuổi, một thân áo bào gấm đai ngọc, dung mạo chính trực cương nghị, chỉ có điều dáng người có chút phúc hậu.
- Hỏi được điều gì?
Triệu Khuông Nghĩa bình thản ngồi xuống tùy ý hỏi.
Trình Đức Huyền thuật lại lời nói của Lục Thất, đương nhiên lời nói thọc gậy bánh xe của Lục Thất y không dám nói ra, cuối cùng nói:
- Đại nhân, Lục Thiên Phong lại rất cẩn thận, không ngờ dám cự tuyệt đi gặp Phan đái soái, cũng không chịu tới gặp đại nhân.
Triệu Khuông Ngĩa gật đầu, nói:
- Hắn có thể chiếm được Hà Tây, chính là một nhân vật am hiểu mưu lược, đương nhiên sẽ không tự để mình rơi vào tình thế nguy hiểm.
- Nhưng hắn lại dám đến Khai Phong phủ, hơn nữa ở Khai Phong phủ lại vô cùng kiêu ngạo không ngờ dám cầu hôn hai vị công chúa.
Trình Đức Huyền nói.
- Sao? Ngươi ghen tị à?
Triệu Khuông Nghĩa lại mỉm cười trêu chọc.
- Hạ quan sao có thể ghen tị được, chẳng qua là cảm thấy quá lỗ mãng rồi.
Trình Đức Huyền lắc đầu nói.
Triệu Khuông Nghĩa lắc đầu nói:
- Tại Khai Phong phủ, Hoàng đế sẽ không giết hắn, Hoàng đế có thể thống trị Trung Nguyên có một nửa là dựa vào thanh danh tôn trọng quân công, Lục Thiên Phong muốn hai vị Công chúa, Hoàng đế cho, chỉ là thể hiện sự khoan dung và coi trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-phong/48353/quyen-5-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.