Đứng quan sát nửa thời, có tướng sĩ đến thay Lục Thất xem chừng. Lục Thất trở về doanh địa ăn cơm, đêm đến lại trở về bãi đất cao trông xa. Tiến vào sa mạc tới nay, hàng đêm hắn đều tự mình canh gác.
Sa mạc về đêm rất lạnh, những khi không có gió, sự tĩnh mịch bao trùm lên khiến cho lòng người khó có thể kiên định, khi có gió, bão cát thổi vào mặt cắt rát da thịt, gió to thì làm người ta sởn tóc gáy, phảng phất như phải đối mặt với nguy cơ tử vong.
Trên người Lục Thất phủ một lớp da sói, cầm trong tay đại cung, bên trái thắt lưng treo một chiếc sừng trâu hiệu lệnh, bên dưới lớp da sói lộ ra áo giáp minh quang, dưới ánh trăng lấp lánh sáng choang. Lúc này gió nhẹ phất qua, ánh trăng tựa dòng suối bạc trút xuống màn đêm sa mạc.
Yên tĩnh, các tướng sĩ đều đã tiến vào mộng đẹp, Lục Thất không có ý định đi ngủ, cũng không như trước đây tọa tức. Không biết vì sao trong lòng hắn bất an, có lẽ là không gặp được Liêu quân, khiến cho tâm lý hắn cảm giác như không nắm được thế chủ động, trở nên vô cùng lo lắng.
Lục Thất hướng về phía bắc đứng lặng im quan sát thật lâu, nơi tầm mắt quét qua không phát hiện ra điều gì dị thường. Hắn cất bước trở về doanh địa, lặng lẽ lay tỉnh một cận vệ, bảo gã đi đến mỏm cát xem chừng, bản thân hắn thì đi đến hướng bắc.
Giẫm lên cây tùng bị vùi lấp dưới cát bụi, Lục Thất đơn độc dưới ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-phong/48406/quyen-5-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.