Edit: Chuối
Beta: Quanh
“Người mà Noãn Noãn ái mộ, có lẽ là Thần Võ Đại tướng quân Diêm Mặc.”
Tẩm cung an tĩnh trong chốc lát, Hoàng đế cảm thấy như mình đang gặp ảo giác, vì vậy hắn nói: “Mạn Mạn vừa mới nói cái gì?”
Hoàng hậu thở dài: “Thiếp thân nói nghiêm túc, không có nói giỡn với bệ hạ.”
Hoàng đế không nói lời nào, trầm mặc đứng dậy, khoác thêm ngoại bào định ra ngoài.
Hoàng hậu vội vàng gọi hắn lại: “Bệ hạ muốn đi đâu vậy?”
“Đi bắt tên dã nam nhân kia tới.” Hoàng đế mặt trầm như nước, nghiến răng nghiến lợi nói, giống như sư tử bị xâm phạm lãnh địa, lửa giận ngập trời.
Nếu để các quan lại và cung nhân nhìn thấy bộ dáng này của hắn, chỉ sợ đã kinh hãi đến hai đùi run rẩy, quỳ cũng không xong, nhưng Hoàng hậu lại là không sợ, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Trở về!”
Hoàng đế nào lại nghe vào, hành động như gió, định nhanh chóng ra khỏi tẩm cung.
“Nếu hôm nay bệ hạ dám bước ra khỏi chỗ này, thì về sau không cần đến nữa!” Hoàng hậu ở phía sau lạnh giọng nói.
Lời này như một chậu nước lạnh dội thẳng từ trên đầu Hoàng đế, vừa vặn dập tắt lửa giận ngập trời của hắn. Còn sót lại một ít tro tàn, cũng theo gió nhẹ nhàng thổi bay.:)
Hoàng đế đứng bất động ở cửa cung.
Hoàng hậu không hề nhìn hắn, từ từ nằm xuống, còn trở mình xoay lưng lại.
Tổng quản thái giám Đức công công ở ngoài cung nghe thấy động tĩnh, khóe mắt liếc nội điện một cái, lại liếc liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-sung-khai-hoa-bat-ket-qua/782404/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.