Thẩm Xu còn đang say giấc nồng, không hề phát hiện ra bóng người đang đứng trước giường của nàng.
Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Xu một lát, khẽ cúi người rồi nhẹ nhàng bế nàng lên bước ra sân.
Dưới ánh trăng, Bùi Vân Khiêm bước rất chậm, có lẽ là muốn ở bên Thẩm Xu nhiều hơn một chút, sau khi ra khỏi Bắc các còn cố ý đi thêm vài vòng, ôm nàng đi đường vòng qua vườn hoa trước phủ, bước chân Bùi Vân Khiêm vững vàng trên đường đá cuội gập ghềnh, hô hấ cũng nhẹ hơn vài phần.
Một lát sau, Bùi Vân Khiêm mới ôm người trở về phòng ngủ, cẩn thận đặt nàng trên giường.
Có lẽ là Thẩm Xu đang ngủ rất ngon, vừa được đặt trên giường đã lăn từ tay Bùi Vân Khiêm xuống, trực tiếp lăn vào nơi trước kia nàng vẫn nằm ngủ, duỗi tay thuần thục kéo chăn lên bọc chính mình lại.
Tay Bùi Vân Khiêm trống rỗng, nhìn động tác của Thẩm Xu nửa ngày trời mới khôi phục tinh thần lại, đáy mắt mang theo ý cười, khom lưng vén sợi tóc của tiểu cô nương ra sau tai, rồi sau đó đứng dậy khẽ đóng cửa phòng ngủ lại rồi mới nhẹ nhàng lên giường, cẩn thận xốc chăn lên đắp, sợ động tĩnh lớn đánh thức Thẩm Xu.
Không nghĩ tới, vừa mới kéo chăn lên trong nháy mắt, lồng ngực đã có thêm một tiểu cô nương thơm tho mềm mại, động tác của Bùi Vân Khiêm ngừng lại, mắt thấy tiểu cô nương trong lòng ngủ mơ bắt lấy vạt áo hắn, môi còn đang nói mớ gì đó, đầu ngón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-sung-vi-thuong/2590145/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.