Ban đêm, trong phòng ngủ đã tắt đèn, Tô Di nằm ngơ ngác trên giường, ánh trăng xa xôi xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng tĩnh mịch, khiến tâm tình cô thêm hoảng loạn.
Có đôi khi cô thấy mình đau khổ hơn trong tưởng tượng, có lúc lại cảm thấy đau khổ muốn chết. Cô đau khổ không chỉ vì mất đi trinh tiết.
Cô nghĩ đêm nay sẽ không ngủ được. Bởi vì chỉ cần vừa nhắm mắt cô lại nhìn thấy những mảnh thiên thạch thi nhau xuất hiện giữa tầng không, chúng chỉ muốn lao vào cô, đáng sợ nữa là cô còn thấy khuôn mặt lạnh như băng nghìn năm của Thương Chủy.
Cô không biết rằng chỉ sau vài giây thất thần cô đã thiếp đi, hơn nữa ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau.
Sau một giấc ngủ dài, khi mở mắt ra cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Cô nghĩ hóa ra mình không còn gì để mất nữa.
Cô cho rằng Thương Chủy sẽ tiếp tục muốn giày vò thân thể cô, nhưng mấy ngày tiếp theo Thương Chủy biến đâu mất, không hề bước vào cửa phòng cô. Cô giam mình trong phòng suốt hai ngày mới lần ra cửa. Đám người giúp việc trong nhà vẫn giữ thái độ như bình thường, Trợ lý Mộ đối với cô cũng vẫn không có gì thay đổi, luôn mỉm cười với cô.
Còn Thương Chủy --- cho dù gặp ở phòng ăn, trên đường đi, trong vườn hoa…cũng không thèm liếc cô một cái, coi như cô không hề tồn tại.
Anh như thế lại khiến cô nhớ tới ngày hôm đó, bị anh cưỡng đoạt. Cho dù anh không nói năng gì, cô vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-sung/470021/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.