Sinh mạng của Hình Kỳ Lân kéo dài đã được 5000 năm, một trăm năm thật sự chỉ như muối bỏ biển. Trong cuộc đời của hắn, có hơn một ngàn năm đều là lữ hành trong cô độc.
Nếu như không phải từng là Carlo Chu, hắn nhất định sẽ giống như Hình Nghị, vô cùng khinh bỉ nhân tộc đẳng cấp thấp yếu ớt.
Song, từng cảm thụ được đau khổ và sung sướng chân thật của Carlo, cảm thụ được sự điên cuồng và tình cảm của hắn. Sau khi Hình Kỳ Lân tỉnh lại, suy nghĩ của hắn cũng không thể nhanh chóng thoát khỏi mô phỏng, thậm chí còn không muốn thoát ra.
Hắn nhớ rõ được mình là người máy -- Người máy không có cảm giác, cũng không có vui vẻ hay đau đớn trên sinh lý, càng không có được tâm hồn lên xuống thoải mái. Bọn họ cứ không ngừng xâm lược những chủng tộc tại những tinh hệ khác, cũng không phải vì cái dục vọng chinh phục buồn cười, mà là vì phồn vinh của chủng tộc. Từng là nền văn minh cơ giới huy hoàng đầu tiên, hôm nay chỉ còn lại một nhánh chiến đội của bọn họ. Vì tái hiện đế quốc ngày xưa, bọn họ phải cần rất nhiều thứ.
Nhưng bây giờ, hắn còn muốn một số thứ khác.
Ví như sự tồn tại của Mạnh Hi Tông và Tô Di, ví như ánh mắt của bọn họ nhìn mình, cho dù là oán giận, thì cũng tốt.
Cho nên, đối mặt với chất vấn của Hình Nghị, sau phút ngắn ngủi trầm mặc, ngược lại hắn cười nói "Hình Nghị, anh sai rồi. Nếu như chưa từng là con người, anh vĩnh viện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-sung/470208/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.