Đến đầu tháng năm, hoa xuân đã tàn, lá xanh thành đám, thời tiết đãnóng lên, Diên Mi càng lười thêm, dậy sớm đưa Tiêu Lan vào triều xong nàng lại ngã xuống giường ngủ tiếp.
Tiêu Lan dần dần phát hiện, nàng không còn đặc biệt cố chấp trong thời gian nào phải làm chuyện gì, tính tình thỉnh thoảng lại lười nhácmột chút, Tiêu Lan cảm thấy như này rất tốt, nên ngẫu nhiên lúc ngủ cố ý không cho nàng ngủ, Diên Mi cũng không hề tức giận.
Lâm triều trở về, Diên Mi vừa mới rửa mặt xong, còn có một chút mơ màng, thấy hắn thì nháy nháy mắt, mềm oặt nằm sấp nói: "đã về rồi."
Cảnh nương tử và Đào Diệp đang hầu hạ nàng mặc áo ngoài, thấy Tiêu Lan đã hạ triều trở về, vội hỏi: "Hoàng thượng, bên trong phòng bếp đã chuẩn bị tốt bữa sáng, lúc nào cũng có thể truyền lệnh."
Tiêu Lan tiếp nhận khăn của Đào Diệp lần lau tay: "không vội."
Diên Mi còn áo ngắn chưa buộc, Cảnh nương tử thấy Tiêu Lan đi đến, liền yên lặng rút dây áo đã buộc một nửa ra, thối lui đến gian ngoài.
Tiêu Lan ngồi đến trên sập, nghiêng người giúp nàng buộc áo lại: "Ngủ đủ không?"
Diên Mi che miệng ngáp một cái, dựa đến trên bả vai hắn: "Ngủ đủ, chàng đói bụng không?"
"Đói", Tiêu Lan xoa mặt nàng: "Đói bụng đến không chịu nổi."
Diên Mi lập tức ngồi dậy, kéo tay hắn, "Mau, Hoàng hậu nương nương dẫn chàng đi dùng cơm."
Tiêu Lan cười ha ha, ngồi ở trên giường không đứng dậy, chỉ chỉ tà áo nàng, Diên Mi cúi đầu xem, thấy tà áo vẫn còn xộc xệch, hắn mò nửa ngày mà vẫn chưa buộc xong, Diên Mi liền duỗi tay sờ sờ trên tránhắn: "Ngốc."
Tay Tiêu Lan thuận tà áo nàng tiến vào, chọc chọc nàng, Diên Mi lập tức nói: "Ngốc cũng không cần vội, ta thông minh."
Tiêu Lan không hề bị lay động, Diên Mi nhột không chịu nổi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kieu-te/492713/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.