“Cái gì cũng nhìn không thấy.” Lô Chu nói “Cũng không thể xoát taobao, không thể đọc sách.”
“Mỗi ngày luyện tập một chút thì tốt rồi.” Tiêu Nghị nói.
Lô Chu đáp “Anh tự hỏi một chút nhân sinh.”
Vì thế Lô Chu bắt đầu ngồi tự hỏi nhân sinh, tự hỏi nhân sinh chuyện này ngẫu nhiên nửa giờ thì tốt rồi, nếu luôn luôn tự hỏi nhân sinh, cả người liền sẽ thực buồn bực, lúc ăn cơm, ngọn đèn trong nhà ăn chiếu xuống, Tiêu Nghị mang theo vui sướng khi người gặp họa, nhìn Lô Chu che mắt lấy đũa, trạc đến trạc đi.
Lô Chu tìm không thấy đồ ăn ở nơi nào, Tiêu Nghị sắp bị y cười chết, Lô Chu hỏi “Em cười cái gì?”
Lúc Lô Chu nói, khóe miệng còn cười, khuôn mặt anh tuấn của y bởi vì ánh mắt bị che, có mị lực khác làm người ta vô pháp ức chế ái mộ.
“Không.” Tiêu Nghị nói “Anh đột nhiên trở nên thật ôn nhu.”
“Phải không?” Lô Chu nói “Khả năng bởi vì lòng yên tĩnh xuống.”
“Em đút anh ăn?” Tiêu Nghị nói.
Lô Chu nói “Không cần, người mù chẳng lẽ mỗi ngày phải được nhân vật quan trọng đút cơm sao?”
Tiêu Nghị ác thanh, Lô Chu nghĩ nghĩ còn nói “Đút một lần đi, để anh cảm giác một chút.”
Trước kia Tiêu Nghị cũng có đút Lô Chu ăn cơm, đó là lúc y bị thương nằm trên giường, nhưng hiện tại cảm giác lại không giống, hắn thái nhỏ đồ ăn đưa đến miệng Lô Chu.
Lô Chu thình lình bị đút cơm, miệng còn chưa mở ra, Tiêu Nghị đã đưa thìa, nhất thời bị đồ ăn dính mặt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-bai-tro-ly/1959535/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.