"Anh trai..." Giang Nguyện như con mèo nhỏ cọ tay anh, nỉ non nói.
Khương Kỳ sờ khuôn mặt ngủ đến đỏ bừng của cậu, mềm lòng hơn phân nửa, nào còn nhớ đến vấn đề mà Giang Nguyện tìm mọi cách lảng tránh trên bàn ăn.
"Tiểu Nguyện, Tiểu Nguyện, tới nơi rồi, về nhà ngủ đi."
Xe đã dừng lại, Giang Nguyện mơ mơ màng màng mà càng cọ lên đầu gối Khương Kỳ, "Buồn ngủ."
Khương Kỳ đỡ cậu cẩn thận, khoác áo vest của mình lên người cậu, Giang Nguyện còn chưa kịp cảm thấy thiếu vắng, cửa xe bên phải đã được mở ra, Khương Kỳ khom lưng ôm cậu từ trong xe xuống, "Ngủ đi."
Giang Nguyện khóe miệng cong cong, quyến luyến mà nằm nhoài trong lòng của anh, hít vào một hơi thật sâu, khoang mũi đầy mùi hương của Khương Kỳ, hương gỗ thân thuộc thoang thoảng xen lẫn mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt, anh ơi... anh... Đã bao lâu rồi cậu chưa được nhìn thấy người này?
Đã bao nhiêu năm nay, mỗi lần Khương Kỳ đều đến một cách vội vã, rồi lại vội vã rời đi, cậu hỏi mẹ mình, nhưng Hứa Uyển chỉ vỗ vỗ đầu cậu, động viên cậu, chỉ là anh trai công việc bận bịu quá thôi.
"Thật không ạ?" Trước năm mười tám tuổi cậu hỏi như vậy, Hứa Uyển chỉ cười gật đầu.
Khi đã lớn thêm chút nữa, tình cảm trong lòng dần rõ ràng, cậu cũng không hỏi nữa. Không phải cậu có thể tự mình đi tìm đáp án sao, đâu cần làm phiền cha mẹ?
Trước khi đi, Hứa Uyển hôn gò má của cậu một cái, "Tiểu Nguyện, mẹ và cha con, đời này không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-chu-co-dua-em-trai-ngoc-nghech-thay-kho-tam/1258075/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.