Trình Lê trong lòng rối như tơ vò, chỉ biết ậm ừ đáp lời. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Huệ Hương và một nha hoàn khác đang đi tìm nàng. Trình Lê giật mình, vội vã rảo bước ra ngoài.
Hai nha hoàn dò hỏi liên tiếp, Trình Lê nhất thời nghẹn lời. Từ nhỏ nàng chưa từng nói dối ai, ánh mắt né tránh rõ ràng. Thế nhưng mặc cho hai người kia cật vấn thế nào, nàng cũng không hé môi nửa lời về thiếu niên nọ, chỉ hấp tấp kéo hai người trở về.
Trong trang viên vốn có loại thuốc cầm máu mà thiếu niên kia cần, Trình Lê sốt ruột cứu người, quay về lấy một ít, lại lén mang theo vài mảnh vải sạch, thêm chút đồ ăn thức uống, một lần nữa lặng lẽ tiến vào rừng sâu.
Thiếu niên kia vừa thấy nàng tới, rõ ràng vô cùng vui mừng:
“Ngươi thật sự đã trở lại.”
Trình Lê khẽ gật đầu, bước tới gần, đưa hết đồ hắn cần cho hắn.
“Đã đáp ứng ngươi rồi, đương nhiên sẽ đến.”
Thiếu niên cười, nụ cười ấm áp như gió xuân: “Ngươi quả thật là một cô nương thiện lương.”
Tiểu A Lê mặt đỏ ửng, không nói thêm gì nữa.
Thiếu niên lập tức bôi thuốc, rửa sạch vết thương lần nữa, rồi cẩn thận băng bó.
Trình Lê nghiêng người sang chỗ khác, nhưng lại nghe tiếng hắn từ phía sau dịu dàng vang lên: “Ngươi không kể cho ai biết chứ?”
Trình Lê gật đầu: “Không.”
Hắn lại hỏi tiếp: “Bên ngoài có quan binh lùng sục không?”
Trình Lê đáp: “Chốn này hoang vắng hẻo lánh, tới lui nhiều lắm cũng chỉ là mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-dien-xuan-trieu-nguyet-nguyet-duc-thi/2792893/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.