"Ngươi... lừa ta..."
"Ngươi... không phải là chàng..."
Hắn chậm rãi tiến lại gần, vẫn mang vẻ mặt nhàn nhã, như cười mà không cười.
"Phải không?"
Nhưng lời vừa thốt ra, hắn lại chẳng có ý định tiếp tục đề tài ấy nữa. Ngược lại, môi đã kề sát má nàng, khẽ hôn lên một cái, sau đó liền áp sát bên tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng ***** mút vành tai nàng, ngậm lấy mà vu.ốt ve.
Hơi thở nóng rực phả vào tai, Trình Lê theo bản năng lùi tránh, cả người run rẩy, khẽ phát ra tiếng rên mềm mại. Thân thể vốn đã mỏi nhừ, nay càng thêm vô lực.
"Ngươi... tránh ra..."
Trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, lại càng mềm mại yếu đuối.
Miệng bảo hắn tránh, lòng lại chẳng thật muốn hắn rời đi. Hắn quá hiểu thân thể nàng, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả chính nàng. Tựa như từng mạch máu trong người nàng đều nằm trong lòng bàn tay hắn, khiến nàng rất nhanh đã tê dại, co rúm người lại dưới thân hắn, đôi chân ngọc siết chặt, gương mặt quay đi, không còn để tâm đến thứ khác, mà cũng chẳng nói được lời nào.
Bên tai chỉ còn tiếng nước dao động cùng thanh âm khẽ khàng, kéo dài không dứt của một tiểu cô nương mơ hồ gọi than.
Mãi đến khi mõ điểm canh tư, mọi động tĩnh mới dần yên ắng.
Sáng hôm sau, khi Trình Lê tỉnh lại thì đã gần chính ngọ. Bên cạnh dĩ nhiên đã không còn bóng dáng nam nhân kia. Nàng hoảng hốt ngơ ngẩn, đôi mắt long lanh đảo một vòng, khẽ nhìn quanh bốn phía.
Trên giường đã được thu dọn sạch sẽ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kim-dien-xuan-trieu-nguyet-nguyet-duc-thi/2792946/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.